Vợ chồng tôi là bạn học cấp một và hai, yêu nhau rồi kết hôn, gắn bó suốt 13 năm và có hai đứa trẻ sinh đôi, một trai một gái. Cô ấy và tôi không có người thứ ba, không có sự phản bội, nhưng sau khi có con, cuộc sống dần thay đổi. Những ngày đầu vất vả, vợ chồng chia nhau mỗi người chăm một bé, rồi dần dần thành ngủ riêng. Con cái cứ quấn mẹ, tôi cũng không biết từ khi nào giữa chúng tôi lại có khoảng cách. Để rồi đến mùng 3 Tết vừa rồi, cô ấy nói muốn ly hôn vì đã hết tình cảm. Tôi cảm nhận được sự thay đổi từ lâu nhưng đến lúc nghe vợ nói ra, tim tôi như thắt lại. Tôi từng nghĩ, vợ chồng dù có giận hờn, xa cách nhưng chỉ cần còn chung một mái nhà, còn con cái, vẫn có thể quay về bên nhau. Có lẽ tôi đã sai.
Những ngày sau đó, tôi sống trong cảm giác trống rỗng, đau đớn và dằn vặt. Tôi hối hận vì đã không quan tâm đến cô ấy nhiều hơn, không chia sẻ những gánh nặng kịp thời với vợ. Tôi nhận ra, dù yêu cô ấy nhiều thế nào, cũng không thể ép một người ở lại khi trái tim họ đã muốn rời đi. Cô ấy cho tôi thời gian ba tháng để suy nghĩ và tĩnh tâm lại. Tôi hiểu, khoảng thời gian ấy không phải để cô ấy cân nhắc cuộc hôn nhân này, chỉ là để tôi dần chấp nhận sự thật. Cô ấy đợi tôi tự mệt mỏi rồi buông tay. Làm sao tôi có thể buông tay khi vẫn còn yêu cô ấy, khi tôi vẫn khao khát một gia đình trọn vẹn cho con cái?
Hai tháng còn lại, tôi không biết mình nên làm gì. Tôi vừa muốn cố gắng thay đổi, vừa sợ những gì mình làm cũng không còn ý nghĩa. Tôi lo lắng mỗi ngày trôi qua, cô ấy sẽ càng xa tôi hơn. Nhưng tôi cũng hiểu, níu kéo một người khi họ không còn muốn ở lại có lẽ chỉ khiến họ thêm mệt mỏi. Tôi không biết cuối cùng cô ấy có thay đổi quyết định không, nhưng vẫn muốn cố gắng.
Không phải vì tôi mù quáng mà vì tôi tin rằng nếu còn một tia hy vọng cũng phải thử hết sức mình. Nếu không thể giữ cô ấy lại bên mình như một người vợ, tôi vẫn muốn là một người chồng cũ mà cô ấy có thể tôn trọng, một người cha tốt mà các con tôi có thể tự hào. Dù kết quả có ra sao, tôi vẫn yêu cô ấy và trân trọng những gì chúng tôi đã có. Với tôi, cô ấy không chỉ là người vợ, còn là một phần quan trọng của cuộc đời tôi. Tôi làm vậy có đúng không, mong được các bạn chia sẻ.
Hồng Quang